Công bằng mà nói thì Wroclaw không lớn, chỉ trong vòng một ngày chúng tôi đã có thể tham quan hết được "danh lam thắng cảnh" ở nơi này. Từ Rynek, chúng tôi tới Hala Targowa, đây là một khu chợ nổi tiếng ở Wroclaw với rất nhiều rau quả tươi, giá cả cũng rất phải chăng. Tôi nhìn gương mặt của những người bán hàng, họ buôn bán ở khu chợ này quanh năm nhưng dường như họ vẫn rất lạc quan. Suy cho cùng có lẽ ai cũng cần tiền nhưng không phải ai cũng phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền bằng mọi giá. Chúng tôi dạo một vòng quanh khu chợ, chụp một vài bức hình lưu niệm rồi đi về phía cây cầu Most Tumski mà người dân Wroclaw vẫn gọi đó là cây cầu của những người yêu nhau do khung cảnh xung quanh cây cầu khá đẹp và thơ mộng, màu xanh của cây cầu hòa vào màu xanh của dòng sông Odra tạo nên một Wroclaw thơ mộng, trữ tình.
Most Tumski cũng là cây cầu nối khu phố cổ với Thánh đường Isle - một trong những thánh đường rất đẹp. Chúng tôi vào cầu nguyện rồi sau đó đi dạo dọc quanh dòng sông Odra trong cái nắng tháng Mười tươi đẹp. Tôi nhớ mãi câu nói của Steve Jobs khi ông biết mình mắc bệnh ung thư: "Thời gian của các bạn có hạn, vì thế đừng lãng phí nó vào việc sống cuộc đời của một ai khác. Đừng nhốt mình trong những suy nghĩ giới hạn của người khác. Đừng để quan điểm của người khác làm át đi tiếng nói bên trong bạn. Và quan trọng nhất, hãy can đảm đi theo trái tim và trực giác của chính mình. Vì chỉ có bạn mới biết được mình thật sự muốn gì. Tất cả những gì còn lại chỉ là phụ mà thôi… Hãy luôn khát khao. Hãy cứ dại khờ."
Miên man theo dòng suy nghĩ, chúng tôi tới Hala Ludowa tự khi nào chẳng hay. Đây là một tòa nhà được thiết kế vào đầu thế kỉ XX với một mái vòm tròn độc đáo tượng trưng cho kiến trúc thời đại mới. Nằm ngay cạnh tòa nhà này là một vòi phun nước lớn và một không gian xanh vô cùng thoáng đãng. Những đôi bạn trẻ người Ba Lan thường vào đây chụp ảnh cưới, còn những cụ già thì thong thả đi dạo trong công viên với những cây cầu bé nhỏ xinh xinh và khu vườn Nhật Bản ngập xác lá vàng bay. Thời tiết tháng Mười thật dễ chịu, nhưng dường như trong khắp cả công viên, chỉ có hai đứa chúng tôi lang thang ở đó, bác bảo vệ thỉnh thoảng lại đi qua, nhìn chúng tôi khẽ mỉm cười. Tôi tự hỏi tại sao có một khu vườn đẹp và thơ mộng thế này mà người dân Ba Lan không tới tận hưởng, phải chăng họ đã quá quen thuộc với điều này hay bởi vì Wroclaw nơi nào cũng bình yên và dễ chịu như thế? Tôi buông mái tóc dài đã nuôi suốt nhiều năm qua bên dòng suối nhỏ và đắm mình trong vẻ đẹp của mùa thu…
Ánh nắng cuối ngày đang tắt dần, chúng tôi rời công viên và quay trở về khu phố cổ, tôi chợt nhận ra là ở Wroclaw có khá nhiều cây cầu lộng lẫy với đủ những sắc màu xanh, vàng, đỏ. Khi hoàng hôn buông xuống trên cây cầu Most Grunwaldzki, Wroclaw càng trở nên dịu dàng và đằm thắm. Đang loay hoay với cái bản đồ để tìm lại đường nhanh nhất về khu phố cổ thì một người đàn ông trung niên bỗng dừng lại và không ngần ngại dắt chiếc xe đạp của mình đi bộ cùng chúng tôi một đoạn đường dài. Ông nói ông là người Hà Lan và đã sống ở Wroclaw hơn hai năm nên đã thuộc mọi ngõ ngách ở nơi này. Ông yêu cuộc sống và con người ở đây nhưng ông vẫn nhớ Amsterdam vô cùng và sẽ quay trở lại vào một ngày không xa. Tình cảm của những con người xa lạ trên mảnh đất không người quen ấy đã khiến tôi vô cùng xúc động. Sau này khi đã trở về Đức, mỗi khi nhớ lại những ngày ở Wroclaw, tôi vẫn thấy tiếc vì mình đã không tới nơi này sớm hơn. Nhưng có hề gì, rồi tôi sẽ còn quay trở lại, có thể ở nơi nào đó chẳng ai chờ đợi tôi, nhưng tôi thì luôn khát khao được gặp lại những con người nơi đó. Wroclaw, tình mãi ru người…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét